TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1674

Mà nay, cô rốt cục cũng biết cha mình, nhưng lại sắp phải thống khổ

chia lìa!

Ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính vào phòng. Đàm Đồng càng có vẻ suy

yếu hơn, thấy Mạch Khê mãi không nói lời nào thì ông cố nâng tay lên.
Mạch Khê lập tức có phản ứng lại, vội vàng tiến đến cầm tay ông…Bàn tay
này, có đến mười phần là bàn tay của một người già, khô héo, vô lực, như
ngọn đèn leo lét có thể tắt bất cứ lúc nào…

“Mạch Khê à…” Ông tỉ mỉ đánh giá người con gái trước mặt, tràn đầy

sức sống thanh xuân, cho dù đuôi lông mày có nhuốm chút ưu thương
nhưng cũng không mất đi vẻ sinh động, “Nhiều năm như vậy, con có khỏe
không?”

Một câu thôi gần như cũng đủ khiến Mạch Khê rơi lệ. Kỳ thật, cô đã

từng hận, cũng đã từng nén hận. Cô rất hận cha mẹ vì sao lại ích kỷ như
vậy. Nếu đã quyết định sinh cô ra, sao còn vứt bỏ cô? Chỉ có điều, giờ khắc
này, chỉ cần một câu hỏi thăm nhẹ nhàng, ân cần này thôi đã làm tan đi bao
nỗi ấm ức.

"Người... Thật sự là cha của con?" Mãi sau, cô mới lên tiếng. Giọng nói

nhẹ nhàng nghe qua có chút run rẩy, dần dần biến thành nghẹn ngào. Cho
tới nay, cô vẫn cho rằng số mình thật lận đận. Đến khi gặp Lôi Dận, cuộc
sống của cô cũng không còn giống người bình thường, cũng không dám
cho là mình may mắn.

Đàm Đồng nhìn cô rất lâu, sóng mắt nhanh chóng che giấu đi cảm xúc

sâu trong đáy, nhanh đến nỗi khiến cho Mạch Khê không hề phát hiện ra.
Ông dừng một chút, suy nghĩ chốc lát rồi nói, "Ta chính là cha con. Xin lỗi
con, đã để con sống cực khổ bên ngoài nhiều năm như vậy..."

Đôi môi Mạch Khê hơi run rẩy, cảm xúc sâu trong đáy lòng cũng chầm

chậm dâng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.