TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1672

Con người thường là như vậy, lúc khỏe mạnh thì không để ý, đến lúc

phát hiện bệnh rồi mới thấy được tầm quan trọng của việc phòng bệnh.
Cuối cùng, có chữa trị thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là phí công.

Tiếng mở cửa phòng khiến ông lão tỉnh giấc. Ông mở to mắt. Đó là một

ánh mắt già nua, như ngọn đèn sắp cạn dầu, như đã trải qua bao mưa bao
gió trong kiếp nhân sinh này. Nhìn thấy Mạch Khê ở cửa, ông hơi giật
mình, đôi môi khô héo cũng không khống chế được mà run rẩy. Giữa lúc
hoảng hốt, dường như ông lại nhìn thấy một bóng dáng quá quen thuộc,
khuôn mặt nhỏ nhắn tươi rói kia, dáng người xinh đẹp kia…Tất cả như vẫn
còn in đậm trong tâm trí ông.

Trong cả biển người phụ nữ, lẽ nào…Có điều, hoa nở rồi cũng tàn, con

người sao có thể lại trở về thuở thiếu thời. Cho dù cô ấy còn sống cũng
không thể trẻ như vậy.

“Con…chính là Mạch Khê?” Ông lão gạt bỏ mối suy nghĩ, gượng ngồi

dậy. Mạch Khê giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy ông. Lúc bàn tay chạm
vào, cô mới biết thân thể ông suy yếu đến cỡ nào. Bị bệnh tật hành hạ, giờ
ông chỉ còn bộ dạng da bọc xương.

Chỉnh đầu giường xong xuôi, Mạch Khê cố cưỡng chế cảm giác cô tịch

mơ hồ trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Con chính là Mạch Khê…” Nhìn người
đàn ông trước mặt, cô có cảm giác bất lực hoàn toàn. Đây là cha cô sao? Có
lẽ là do bị bệnh, nhìn ông rất già. Tại sao có thể như vậy? Ít nhất cha cô là
người trung niên chứ?

Ông lão không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong ánh mắt lại toát ra sự vui

mừng, lại như là vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ. Một hồi lâu sau, ông mới thều thào
lên tiếng…

“Mạch Khê, rốt cục ta cũng có thể nhìn thấy con khi còn sống. Ta…

chính là cha con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.