TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1671

từ rất xa, không cho họ tiếp cận với hai người.

“Khê nhi…” Lôi Dận cũng không muốn giải thích, bàn tay to nhẹ nắm

lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: “Người nằm bên trong chính là cha em. Đến
gặp ông ấy một lần đi, ông ấy sẽ nói cho em tất cả những gì em muốn biết.”

Thân mình Mạch Khê run nhè nhẹ. Giờ khắc này, ngoài sự kích động,

cô còn có cảm giác sợ hãi, bi thương. Kích động là vì rốt cục cô cũng được
gặp cha đẻ mình, sợ hãi là vì cô không biết người cha này có thích cô hay
không, bi thương là bởi cô vừa mới được gặp cha mà cha đã sắp xuôi tay từ
giã cõi đời…

“Vào đi thôi, ông ấy đã chờ em lâu lắm rồi.” Mâu thuẫn trong lòng cô

đều bị Lôi Dận nhìn thấu hết. Bàn tay to nâng lên khẽ vuốt mái tóc cô, thay
cô chỉnh sửa lại quần áo.

Mạch Khê ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có chút hồi hộp. Bàn tay nhỏ

bé đột nhiên tóm lấy bàn tay Lôi Dận, cô run rẩy nói, “Anh có thể ở lại đây
không? Đừng đi xa quá…”

Cô không biết vì sao lại như vậy. Chỉ cảm thấy mọi thứ ở đây thật quá

xa lạ, điều quen thuộc duy nhất cũng chỉ có Lôi Dận mà thôi.

Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi tràn vẻ dịu dàng như gợn sóng lăn tăn

trên hồ nước mùa xuân, sự thâm thúy trong mắt đã bị thay bởi vẻ thâm tình,
“Yên tâm, anh ở đây, có thế nào cũng không đi đâu. Vào đi!”

Mạch Khê gật gật đầu, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa phòng bệnh ra…

Trong phòng bệnh, có thoảng chút mùi thuốc khử trùng, còn lại đều là

hương hoa. Ánh sáng trời đông xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào, làm
tan đi cái se lạnh bên ngoài. Nằm trên giường là một ông lão, ông đội một
chiếc mũ đồng màu với bộ quần áo bệnh nhân. Vì phải điều trị bằng hóa
chất nên tóc trên đầu ông đã rụng sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.