đầm nước những ngày tháng chạp, phát ra ánh sáng băng lạnh đầy nguy
hiểm.
“Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng Đàm gia các người không nên nói bất
cứ điều gì không nên nói, bằng không sẽ rước lấy phiền toái không cần
thiết. Tóm lại là như vậy.”
Vẻ mặt vốn cà lơ phất phơ của Đàm Trử Bách cũng giống như anh cả
Đàm Trử Quân như đúc, anh nhíu mày. Ngược lại, Đàm Trử Quân bên cạnh
lạnh lùng nhìn Lôi Dận, sau đó chỉ đơn giản đưa tay sửa sang lại cổ áo nhàu
nhĩ, ánh mắt trở nên không chút khách khí, sắc bén vô cùng.
“Tôi đây thực ra rất muốn biết Lôi tiên sinh đại danh lừng lẫy đang làm
chuyện gì bí mật đây? Nhiều năm như vậy Mạch Khê đi đâu? Và, tại sao cô
ấy lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện?”
“Rất đơn giản.” Lôi Dận không nhanh không chậm khoanh hai tay trước
ngực, bộ dạng hoàn toàn là nhàn nhã bình thản, nhưng vẫn tản ra sức mạnh
đầy quyền lực của hắn, không để bất kỳ ai khinh thường. Hắn cười lạnh,
“Người bên trong sắp chết kia cả đời này không tồn tại được tâm trạng áy
náy sao? Mạch Khê xuất hiện chính là để cho ông ta yên tâm ra đi.”
“Anh dựa vào cái gì mà ở trong này tự tung tự tác hả?” Đàm Trử Bách
nghe vậy, nhịn không được quát lên.
Lôi Dận không giận lại cười, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Đàm Trử Bách,
rồi trực tiếp dừng trên khuôn mặt Đàm Trử Quân. Ánh mắt kia sắc bén như
một mũi tên nhọn hoắt, xuyên thấu tâm trí đối phương, không một chút lưu
tình nào.
“Em trai của anh không biết tình hình thực tế. Ít nhất, anh hẳn là biết
được chứ hả?” Hắn đi lên phía trước, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao anh lớn
hơn em trai mình nhiều tuổi đến như vậy, trải qua một số chuyện đương
nhiên cũng có quyền lên tiếng. Tuy rằng đối với người ngoài, anh luôn giữ