TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1744

“Anh, Lôi Dận, yêu Mạch Khê. Anh yêu em, không phải là tình cảm của

cha nuôi đối với con gái nuôi, mà là tình yêu của một người đàn ông đối
với một người phụ nữ.”

Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo

dừng bên tai cô, như là một tảng đá nặng va chạm vào tim cô. Cô hẳn là
nên tránh né những lời hắn nói, nhưng lại không tự chủ được mà trầm luân.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng
bệch cả lên...

“Nhưng là, anh đối với mẹ tôi..."

“Anh nói rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, thật dễ dàng

nhìn ra sự vội vàng cùng xáo động của hắn. Hắn rất muốn giải thích ngay
cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ không rõ sẽ khiến Mạch Khê
hiểu lầm. Ngay sau đó, hắn nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt
nghiêm cẩn nhìn cô...

“Khê nhi, em hãy nghe anh nói! Anh thích Bạc Tuyết. Trong lòng anh,

cô ấy quan trọng, rất quan trọng. Không có Bạc Tuyết, anh sẽ giống như
một con thú hoang không biết gì, không hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy
cho anh, ngoài giết chóc thì chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho
anh, là một hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. Anh không muốn nhìn
Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ rất phẫn nộ. Anh cũng
không muốn nhìn cô ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố
ý rời khỏi anh, anh cảm thấy mình như một đứa con nít bất lực, mất đi một
chỗ dựa vững chắc. Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh
anh, anh sẽ vững vàng, rất, rất vững vàng. Anh thích Bạc Tuyết gọi anh là
‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ anh, tựa như…tựa như…
Anh không biết nên nói cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là,
cảm giác của anh đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với
em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.