Hai người đàn ông cao lớn bắt đầu giằng co, dường như mỗi lúc một
nghiêm trọng. Mạch Khê thấy thế, vội vàng chen vào giữa khuyên can,
“Được rồi được rồi, hai anh không nên tiếp tục tranh cãi..."
“Mạch Khê, kỳ thực anh cả nói đúng!” Đàm Trử Bách đã mở miệng,
nhẹ nhàng cắt ngang lời cô. Trong giọng nói đó có chút lười nhác, vừa như
là nói cho Mạch Khê nghe, cũng là nhìn về hướng Lôi Dận.
“Cha bây giờ không còn nữa, “huynh trưởng vi phụ” (đại ý: anh lớn
thay cha), dù ân tình cha nuôi có lớn cũng không thể thay thế quan hệ huyết
thống chứ? Mạch Khê, điều này em cần phải cân nhắc cho kỹ.”
“Anh hai, em..." Mạch Khê lâm vào thế khó xử, hàng mày nhẹ nhàng
nhíu lại.
Đôi mắt như chim ưng của Lôi Dận chậm rãi nheo lại. Hai anh em nhà
này nhất định là cố ý, không ngờ còn học được mấy chiêu bỉ ổi này! Nhưng
hắn là Lôi Dận, muốn áp đảo hắn ư?
“À, tôi quên nói cho hai vị biết, Khê nhi chẳng những là con gái nuôi
của tôi, mà còn là người con gái tôi yêu. Nói cách khác, hai người đương
nhiên là anh trai của cô ấy, nhưng mà, người đi cùng Khê nhi cả đời là tôi,
mà không phải là các người. Về điều này, hy vọng các người hiểu rõ một
chút!”
Sắc mặt hai anh em nhà họ Đàm ngẩn ra, bọn họ không đoán được Lôi
Dận lại thẳng thắn, vô tư thừa nhận quan hệ nhìn có vẻ vớ vẩn này.
Đàm Hinh Hạm hoảng lên. Cô là một con mọt sách điển hình, miễn tiếp
xúc với việc nam nữ. Nhưng lời nói của Lôi Dận dọa cô không nhẹ. Đàm
Hinh Hạm kéo Mạch Khê qua, vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng hỏi, “Bé út
à, người kia…người kia không có vấn đề gì chứ? Đó là cha nuôi của em
nha, hai người…hai người làm sao có thể mến nhau được hả?”