Giờ đây Mạch Khê đã sợ đến mức không tài nào thở nổi, không khí
trong phổi như ngày càng cạn dần.
Henry cũng quyết không làm người chịu thiệt: “Giờ ngài ở đây gây khó
dễ cho tôi làm gì? Nếu tất cả đều muốn thưởng thức hương vị của tiểu thư
Mạch Khê, vậy thì chọn thêm mấy người nữa, tất cả cùng nhau vui vẻ.”
Gã da đên toàn thân đã nóng như lửa, đôi mắt đen láy như hai hạt trân
châu đảo qua thân hình đầy đặn của Mạch Khê, bộ dạng như sắp chết đói
đến nơi.
Mạch Khê thấy mấy người bọn họ liền liều mạng lắc đầu, cô sợ đến độ
nước mắt rơi lã chã.
Phí Dạ thấy thế thì đột nhiên nắm chặt tay, vừa muốn nâng bước đã thấy
ánh mắt của Lôi Dận nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh băng xuyên qua kính râm, nhìn thẳng về phía Phí Dạ.
Phí Dạ chợt ngẩn ra, cái nắm tay vừa nãy còn kêu răng rắc đã chậm rãi
buông ra, lại lần nữa trở lại bên người Lôi Dận. Nhưng cũng không khó để
nhận ra trong ánh mắt bình tĩnh của hắn, đã có một tia dao động …
Không khí trong phòng nghỉ trở nên rất quỷ dị, ngoài sự ám muội ra
thậm chí còn có chút thối nát.
Thân hình mềm mại đáng yêu của Mạch Khê bị mấy gã đàn ông hết kéo
qua bên này lại đẩy về bên khác. Hơi thở thanh xuân của cô đã đẩy họ vào
cuộc chiến, tranh đoạt đến mức điên cuồng.
"Tiểu Sweetheart, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Một là mấy
người bọn tôi chỉ thưởng thức riêng mình cô, hai là tôi mời thêm người nữa
để tất cả cùng nhau vui vẻ. Cô thấy thế nào? Chỉ có cô mới có quyền lựa