người họ đều muốn được lưu luyến nhiều hơn nhưng không dám, đành phải
cầm lấy tấm chỉ phiếu, nhấc tấm thân rã rời mỏi mệt dậy.
Lôi Dận bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi ở kia, khuôn mặt cương
nghị không hề nhìn ra vừa trải qua một hồi hoan ái; đôi mắt thâm thúy
không chút gợn sóng vẫn dừng trên người Mạch Khê. Nhìn thấy bộ dáng
hoảng sợ như con thú nhỏ của cô, sâu trong đôi mắt hắn thoáng xét qua tia
châm chọc.
Mạch Khê tránh né ánh mắt cha nuôi, tuy thế, vẫn có thể cảm nhận được
cái nhìn như tên bắn trên đỉnh đầu, trong lòng không khỏi đau khổ, uất hận!
Một nữ nghệ sĩ trong số kia tiến lên. Dựa vào vẻ mặt trên khuôn mặt
nhỏ nhắn tinh tế ấy thì không khó nhận ra cô ta chưa cam lòng rời đi. Làm
trong giới lâu năm, đương nhiên cô ta hiểu được phải bắt lấy cơ hội này.
"Lôi tiên sinh, người ta muốn được hầu hạ ngài…"
Cô ta thấy Lôi Dận không hề chớp mắt nhìn người con gái ở cách đó
không xa, trong lòng có chút khinh thường, loại con gái ngây thơ như vậy
sao có thể để mắt đến chứ.
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ vuốt ve đầu vai người đàn ông, rồi
hạ một đường xuống vòm ngực rắn chắc của hắn.
Tâm tư cô ta không khỏi xốn xao. Hắn có dáng người tuyệt hảo, khuôn
mặt anh tuấn cùng với của cải và quyền thế không thể tính nổi. Tất cả đều
khiến phụ nữ lâm vào mê muồi, cuồng si.
Hai người kia cũng muốn làm theo, nhưng lại hơi sợ hãi vì trên vầng
trán Lôi Dận thoáng qua vẻ phiền chán.
"Lôi tiên sinh… Ngài vừa mới tra tấn người ta đến chết, thân mình
người ta còn đang mềm nhũn này, một chút sức lực cũng không có, Lôi tiên