TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 2167

"Khê nhi, em yêu anh!" Tiếng nói của Lôi Dận cao lên, bởi lẽ hắn hoàn

toàn tự tin.

"Em cứ tưởng như vậy." Cõi lòng Mạch Khê đã sớm hóa tro tàn, giọng

nói êm như nước chảy, "Em rất thích ở bên anh, nhưng ngay lúc biết anh
muốn cầu hôn em, em mới hiểu được tình cảm của mình. Người thực sự tồn
tại trong lòng em chính là Phí Dạ. Ba năm trước đây, khi anh ấy bảo vệ sự
an toàn cho em, thậm chí cùng em đến cửa hàng thời trang giải sầu thì em
bắt đầu chú ý đến anh ấy. Chỉ có điều là ba năm sau em mới hiểu được tình
cảm thật sự của mình."

Đôi mắt Lôi Dận nổi lên vẻ đau đớn...

"Em cho rằng anh sẽ tin sao? Lý do này quá gượng gạo."

Rốt cục Mạch Khê cũng xoay người, nhìn hắn…

"Vậy anh yêu mẹ em không?"

Lôi Dận không chút do dự trả lời: "Khê nhi, tình cảm thực sự của anh

đối với mẹ em hẳn em là người rõ ràng nhất, đó không phải là yêu."

"Nhưng chỉ sợ là anh cũng không biết chỉ cho đến khi gặp em." Mạch

Khê đứng lên, thản nhiên nói: "Nếu không gặp em, anh sẽ còn cố chấp cho
rằng anh yêu mẹ em. Em cũng vậy, nếu như không gặp Phí Dạ thì sẽ không
biết rằng, thì ra tình cảm của em đối với anh ngoại trừ tình thân ra thì
không có gì khác."

"Em nói dối!" Toàn thân Lôi Dận như nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm

của loài sư tử. Nghe thấy thế xong hắn lắc đầu phủ nhận, "Khê nhi, anh lặp
lại lần nữa, em không cần làm gì vì anh cả. Em yêu anh, đây là sự thật
không giấu được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.