Đôi mắt Phí Dạ không chớp, con ngươi sắc bén như tia X-quang quét
qua tứ phía.
Rất bình thường, không có dấu vết gì, chắc chắn tiểu thư Mạch Khê
không phải bị bắt cóc, cô ấy... chạy trốn!
Đáng chết!
Phí Dạ đấm mạnh vào thân cây đại thụ bên cạnh, lực đạo khá lớn làm
cho cái cây rung một chút, vài chiếc lá đã rơi xuống đỉnh đầu hắn, lại bị hắn
buồn bức gạt ra. Chưa nói câu nào, chạy về xe, hắn bắt đầu đi dọc theo
hướng Mạch Khê có thể chạy trốn.
Hắn thế nào lại động lòng trắc ẩn! Hơn nữa còn phạm phải sai lầm nhỏ
nhất, lại không nhìn ra dự tính đằng sau nụ cười của cô.
Chiếc xe như tên bay lao ra ngoài.
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã tĩnh lại, mới thấy một bóng dáng nhỏ bé
trên cây mà Phí Dạ vừa đứng cạnh, tán cây rậm rạp hoàn toàn che đi thân
mình của cô.
Mạch Khê nhảy xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Nếu cô chạy trốn ngay, nhất định sẽ bị Phí Dạ tìm được. Cô chỉ có hai
cái chân, sao có thể chạy trốn một cái xe?
Nhìn thấy nguy hiểm đã qua, Mạch Khê cố nén cảm giác đau đớn trên
người, hướng đường ngược lại mà chạy thật nhanh...
-_____________
Ánh trăng kéo dài bóng hình Mạch Khê. Cô lựa chọn nơi có nhiều
người để đi, như vậy sẽ che lấp được tốt hơn. Lần này bỏ trốn là đường đột
nên không hề chuẩn bị gì. Dưới bóng đêm, Mạch Khê như con nai lạc