Cô biết hắn quá mức vĩ đại, phụ nữ bên người nhiều vô số. Nhưng cô
cũng biết chính mình vẫn có chút địa vị trong lòng hắn, cũng bởi điểm này
nên cô không giống với những người phụ nữ kia, ít nhất hắn đối với cô
không tàn khốc vô tình như đối với những người khác. Ít nhất Lôi Dận vẫn
là kim chủ của cô, bởi vậy, cô ngày càng muốn tiến từng bước để có được
nụ hôn của hắn. Hoặc chỉ là một đêm được ngủ trong lòng Lôi Dận thôi, cô
cũng toại lòng.
Bởi Lôi Dận cho tới bây giờ chưa bao giờ ngủ cùng giường với phụ nữ.
Cho dù cùng người phụ nữ đó trên giường có cuồng dã đến đâu, thì khi
xong việc cũng sẽ rời đi. Bạc Cơ hầu hạ bên Lôi Dận lâu như vậy, tuy rằng
mỗi lần hoan ái đều mãnh liệt, đều khiến cô vô cùng thỏa mãn, cũng rất mệt
mỏi, nhưng vẫn là hư không. Không có Lôi Dận ngủ ở bên cạnh, làm bạn
cùng cô chỉ còn lại hơi thở của hắn vương vấn trong không khí.
Lôi Dận lạnh lùng đứng dậy, thân thể cao lớn có thể sánh với tượng thần
Rô-ma, khiến người ta nhìn vào có cảm giác xa cách ngàn dặm. Hắn chỉ
vào chiếc áo sơ mi bên cạnh…
Ánh mắt Bạc Cơ thực ảm đạm, dù mỏi mệt không chịu nổi nhưng vẫn
cầm lấy áo sơ mi, mặc chỉnh tề lại cho hắn. Xong liền kiễng chân, đặt lên
má hắn nụ hôn nhẹ.
" Nghỉ ngơi sớm một chút! "
Lôi Dận nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt thoáng chút hoảng hốt, chỉ là rất
nhanh che giấu đi, thản nhiên nói một câu.
Khóe môi Bạc Cơ gợn lên nụ cười tươi, ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Dận rời đi. Khi bóng dáng cao lớn như thần thánh kia hoàn toàn
biến mất khỏi tầm mắt, Bạc Cơ mới buông thân mình mềm mại nằm trên
giường, ôm lấy chiếc gối còn vương lại hơi thở của hắn, nhẹ nhàng nhắm
hai mắt lại…