người!
Sắc mặt Mạch Khê trắng bệch như mảnh tro tàn, đáy mắt cũng hiện lên
vẻ hoảng hốt "Sao có thể?" Cô hoảng loạn, giọng nói càng thấy rõ vẻ bối
rối... Trong súng... không có đạn!
Bên tai vang lên tiếng cười lạnh như ma vương nơi địa ngục.
"Cô muốn tìm cái này ?"
Lôi Dận chậm rãi giơ tay lên, từ từ mở bàn tay ra. Trong lòng bàn tay
hắn, năm viên đạn cứ từng viên từng viên bị thả xuống.
"Không thể nào... "
Mạch Khê bất khả kháng lắc đầu. Hắn sao có thể ngay trước mặt cô lấy
năm viên đạn ra? Kinh khủng hơn là làm một cách đơn giản, ‘thần không
biết quỷ không hay’!
Bàn tay Lôi Dận từ từ dùng sức rồi đột nhiên thu lại. Cổ tay Mạch Khê
truyền đến cơn đau buốt, bàn tay cô run lên…khẩu súng liền rơi xuống đất.
"Lúc tôi lăn lộn giang hồ, cô mới chỉ là đứa trẻ con thôi. Cô cho rằng tồi
có thể ngồi trên vị trí này là dựa vào cái gì?" Một từ cuối cùng hạ xuống thì
cả thân mình cao lớn của hắn cũng áp chế cô hoàn toàn.
Mạch Khê tựa như con kiến bé nhỏ mất đi khả năng phản kháng, sự
kinh hãi tột cùng khiến cô không hét lên nổi.
"Đây chính là cô tự chuốc lấy, bé con ạ... "
Bàn tay Lôi Dận thăm dò trên từng tấc da thịt cô. Ngay sau đó, hắn thô
bạo kéo hai chân cô ra, đưa chính mình vào trong cô. Khóe môi hắn lạnh
lùng cong lên, thấp giọng căn dặn bên tai Mạch Khê, "Nếu không giết được
tôi, vậy nhất định phải dưới thân tôi mà phóng đãng đong đưa thân mình!"