Mạch Khê cảm thấy trong cơ thể đang dâng lên một cỗ sóng nhiệt, cô
không hiểu đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật xa lạ mà lại rất sợ hãi,
thân thể không tự chủ được mà nâng lên theo sự dụ hoặc của ngón tay hắn.
Hắn thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức đoạt lấy cả lý trí của cô.
“ Đừng như vậy. . . . . . Cha nuôi. . . . . . Cầu người. . . . . . "
Mạch Khê nhìn hắn, đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly đã tràn ngập ý
thống thiết cầu xin. Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô tuyệt vọng mà
cầu xin, là vì cô cảm thấy lý trí cô sắp tách rời khỏi thân thể, quan trọng
hơn là, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được vật nam tính của cha nuôi đang
vận sức chờ hoạt động.
Ánh mắt điềm đạm, đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng làm mềm lòng
ngay cả những người có trái tim sắt đá, nhưng là, ngoại trừ Lôi Dận! Hắn
hiện tại là đang cưỡng ép cô.
“Cầu xin tôi? Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn hết thảy
ý nguyện của cô." Lôi Dận lạnh lùng tuyên bố.
Đồng thời, hai chân thon dài của cô cũng bị cưỡng chế mà vòng ôm lấy
thắt lưng hắn.
“Tôi…tôi rất sợ. . . . . . "
Mạch Khê rốt cuộc không kiên trì nổi, trong lòng thất kinh. Hình ảnh
của hai lần cường bạo trước cùng những đau đớn trên thân thể làm cô gần
như mất đi tri giác. Ánh mắt cầu xin cùng tiếng khóc nức nở làm cô trở nên
như một đứa trẻ bất lực.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đáy lòng Lôi Dận dấy hiện lên một tia
thương tiếc cùng không đành lòng. Chuyện này, hắn đối với phụ nữ chưa