bao giờ có. Hắn hơi nhíu mày, cố gắng không thể hiện ý nghĩ này, nhưng kì
thực trong lòng lại lan tràn xúc cảm. Cặp mắt xanh hơi chấn động một chút!
"Khê nhi, ôm chặt tôi! " Giọng nói trước sau lạnh lùng của hắn lại thản
nhiên nổi lên chút dịu dàng. Hắn biết sự sợ hãi của cô, dù sao cô cũng chỉ là
một cô gái mười tám tuổi. Chỉ là… hắn cũng không tính buông tha cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tái nhợt. Cô bối rối không biết phải
làm sao, nhất là nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của cha nuôi.
Lôi Dận đem cánh tay nhỏ bé của cô kéo lại đầu vai hắn, mệnh lệnh cho
cô ôm cổ hắn. Ngay sau đó, vật lớn kiêu ngạo tiến thẳng về phía trước,
mạnh mẽ xâm chiếm cô!
“A. . . . . .”
Mạch Khê thiếu chút nữa ngất xỉu, khoái cảm cùng đau đớn đan xen. Cơ
thể tuyết trắng của cô vặn vẹo, hai chân cũng tự giác ôm lấy thắt lưng hắn.
Cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm giác hiện tại
cô như đang ngoi ngóp trong bể nhục dục, mà hắn là cây cọc duy nhất cô
vớ được.
Lần kích tình này không làm cô quá đau đớn, nhưng cảm giác lại thoáng
thấy kinh hãi, xa lạ. Trong cơ thể dâng lên làn sóng khiến cô mơ hồ thỏa
mãn.
"Ông. . . . . . thật đáng giận! "
Mạch Khê không thể không tự hỏi, cô nằm mơ cũng không nghĩ chính
mình mới như vậy đã thỏa hiệp, để mặc cha nuôi giữ lấy mình ở hết chỗ
này đến chỗ khác trong căn phòng rộng lớn của hắn.
"Con gái ngoan." Đáy mắt Lôi Dận lộ vẻ thỏa mãn, động tác càng trở
nên điên cuồng.