Lôi Dận nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt có đến mười phần ý băng
lãnh: "Giá trị sinh tồn duy nhất của cô là để tôi phát tiết.”
Nói xong, hắn liền cúi mặt xuống, cuồng dã hôn qua cần cổ trắng nõn
của cô, bàn tay to thô lỗ chụp lên bầu ngực đẫy đà, tàn nhẫn mà tra tấn cô
theo cách thức chưa bao giờ có. Hắn hài lòng cảm thụ nụ hoa chúm chím
ngạo nghễ đứng thẳng trong lòng bàn tay.
Sự tuyệt vọng tột bậc cùng một loại cảm giác không tên kích thích toàn
bộ giác quan Mạch Khê. Cô rất sợ loại cảm giác này, loại cảm giác này tựa
như một sức mạnh khổng lồ nhấn chìm cô.
Thân thể mềm mại, trắng nõn của dưới ánh đèn lại càng thêm phần mê
người, mị hoặc.
"Cha nuôi. . . . . .”
"Bé con, sao gọi tôi, như vậy làm tôi càng muốn… giữ lấy cô thật chặt!
" Đôi mắt Lôi Dận chìm trong dục niệm lại càng trở nên thâm sâu. Bàn tay
to cũng khó kiềm chế tham lam đi xuống một đường.
"Ông. . . . . . Dừng tay!" Mạch Khê kinh hô, hai gò má ửng hồng, tim
đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đừng nhúc nhích !” Hai tay Lôi Dận mạnh mẽ ôm lấy cô càng chặt
hơn, dường như làm cô không thể động đậy: "Con gái của tôi, thả lỏng đi,
nếu không cô chỉ càng cảm thấy đau… " Hắn lại hôn lên cổ trắng noãn của
cô, thô bạo như tuyên cáo, như trừng phạt, ngón tay thon dài bắt đầu thuần
thục mà chu du trên cơ thể cô. Cô lúc này giống như là con mồi của hắn
vậy.
Toàn thân hắn mặc dù tỏa ra luồng băng lãnh, nhưng không tàn nhẫn
giống hai lần trước. Lần này dường như là một phương thức mới, là nhấm
nháp, tận hưởng.