Thân mình Mạch Khê run rẩy tựa như lá mùa thu. Ngay sau đó, cô giơ
lên đôi bàn tay trắng như phấn điên cuồng mà đánh vào ngực Lôi Dận, điên
cuồng mà gào thét đến khàn cả giọng.
“Ông sao có thể làm như vậy? Họ đều là bạn của tôi! Ông giết bọn họ!
Là ông…Ông là hung thủ giết người!”
Đôi bàn tay trắng như phấn bị Lôi Dận tóm lấy đặt sau đầu. Cô đau đến
nhíu mày lại, đáy mắt lộ vẻ bất khuất nhưng cũng ưu thương!
Lôi Dận không nóng không lạnh nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng
nói: "Đúng vậy, tôi chính là hung thủ, chuyện này, tôi đã nói rồi, tại sao còn
tái phạm? Trách nhiệm của cô rất đơn giản, chính là cùng tôi phát tiết, đùa
chơi. Thử hỏi xem, bé con, việc cô phải làm vẫn chưa kết thúc khi nào chủ
nhân chưa chơi đủ.”
"Tôi sẽ báo công an. Nhất định sẽ báo công an bắt ông!" Mạch Khê hận
nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trong sáng như ngọc lại hiện lên ánh nhìn
lạnh lẽo.
“Tôi rất hoan nghênh cảnh sát đến!”
Lôi Dận cười lạnh, “Muốn đối phó với một người, đơn giản nhất chính
là đánh vào sơ hở của họ. Không sao, tôi sẽ từ từ dạy cô!”
Hắn một bên tiếp tục hôn cô, một bên ôm chặt lấy người cô, bàn tay to
đột nhiên siết chặt vòng eo cô, làm cô quỳ trên giường lớn. Hắn không để ý
đến tiếng thét chói tai của cô, lần thứ hai hung hăng xỏ xuyên thân mình cô,
dùng một tư thế kinh khủng rồi càng ngày càng đáng sợ mà tra tấn cô.
Trong phòng như có dòng khí nóng tỏa ra. Hai thân hình hoàn mĩ kết
hợp cùng những thanh âm ám muội vút lên lẫn vào bầu trời đêm.