Lôi Dận không hỏi thêm gì, lập tức đứng thẳng dậy, chậm rãi mặc quần
áo, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ tao nhã, mị hoặc của riêng hắn.
Hắn mặc một cây tây trang màu đen, hai cúc áo trên cùng không đóng,
để lộ ra da thịt màu đồng ở cổ, ở ngực.
Xong xuôi, hắn quay lại nhìn hướng Mạch Khê, vươn tay khẽ vuốt ve
khuôn mặt trong trẻo của cô.
“Từ đêm nay dọn đến ngủ tại phòng này!”
Mạch Khê nghe vậy rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt tràn ngập cảnh
giác. Đây dường như là phản xạ có điều kiện mỗi khi cô nhìn thấy hắn.
"Như vậy là có ý gì?”
"Ý tứ rất đơn giản! " Giọng nói của Lôi Dận khàn khàn, nồng đượm như
rượu vang, trong không trung thản nhiên làm người ta say mê. "Cô và tôi
ngủ cùng nhau, khi nào tôi cho phép mới được rời đi.”
Ý nói có chút hài hước nhưng lại mang khí thế bức người.
“Cái gì?" Mạch Khê như là nghe được một chuyện thực vớ vẩn trên đời,
trợn to mắt nhìn hắn.
Độ băng lãnh trong mắt Lôi Dận không giảm, lại xoa xoa khuôn mặt
non mịn của cô: "Cô không phải là rất hận tôi đã chiếm đoạt thân mình cô
sao? Như vậy, ở bên cạnh hầu hạ tôi, chỉ có thế cô mới có cơ hội trả thù!”
"Tôi không cần!”
Hai tròng mắt Mạch Khê rộ ra tia lửa giận, cô thật hận không thể lập tức
chấm dứt loại quan hệ hoang đường này, hắn sao lại có thể không kiêng nể
gì mà mệnh lệnh cho mình?