Điều quan trọng số một của nghệ sĩ là phải giữ dáng. Tuy rằng bây giờ em
còn nhỏ tuổi nhưng mà tính trước cho tương lai!”
Mạch Khê rên một tiếng bất đắc dĩ, tầm mắt không chú ý nhìn đến tách
cà phê ở bàn bên cạnh thì hơi hơi sợ.
Tách cà phê kia của một cô gái đoán chừng hai mươi mấy tuổi. Mái tóc
đen dài thả đưa theo gió làm dung mạo cô càng xinh đẹp bội phần. Khuôn
mặt bình tĩnh như nước lại làm người ta thấy một nỗi đau đớn, tuyệt vọng.
Mạch Khê nhìn nơi đáy mắt cô, không biết vì sao trong lòng đột nhiên
đau xót. Cô gái này nhìn bộ dáng khá quen.
“Apple, chị đừng có mà lừa người. Người kia cũng là nghệ sĩ mà uống
cà phê kìa!” Mạch Khê tuy rằng ra vẻ thoải mái mà oán giận nhưng vẫn
không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái kia.
Apple giật mình một chút nhưng chỉ liếc mắt một cái liền bĩu môi: “Em
đó, thích làm gì thì làm, ai dám quản!”
Mạch Khê chớp mắt khó hiểu, vì cái gì không dám quản, chẳng lẽ cô
không phải nghệ sĩ sao?
Apple buông cốc nước thần bí nói: “Cô ấy tên là Úc Noãn Tâm, là diễn
viên mới kí hợp đồng với công ty năm nay. Coi bộ vận khí của cô ấy rất tốt.
Hơn nữa, bộ dáng xinh đẹp nên được rất nhiều nhà đầu tư để mắt đến. Có
một đợt cô ấy vướng vào một chuỗi những vụ lùm xùm. Nhưng mà sau
nghe nói tìm được kim chủ là Hoắc Thiên Kình. Người đàn ông đó nổi
tiếng “thần thông quảng đại”, chỉ trong một đêm mà giải quyết hết mọi
chuyện cho cô ấy, cả tiền nợ lẫn đơn kiện từ phía tòa án. Hôm nay là ngày
đầu tiên cô ấy đi làm lại, kể từ sau tuần đi nghỉ phép cùng kim chủ về.”
“Hoắc Thiên Kình” … Mạch Khê nhíu mi suy nghĩ … “Tổng giám đốc
Hoắc thị? …”