Dưới ánh trăng, thân xe trở nên cực kì sáng bóng.
Các nhân viên của DIO lần lượt đi ra nhìn thấy một màn phô trương này
thì rỉ tai nhau bàn tán.
Sắc mặt Mạch khê trở nên thực khó coi. Cô nhận ra được chủ nhân của
chiếc xe!
Cửa chiếc xe phía trước mở ra, bóng dáng cao lớn của Phí Dạ phản
chiếu dưới ánh trăng. Miệng vết thương của hắn nhìn qua hẳn là đã khá ổn
rồi, bộ dáng hắn cũng không nhìn ra được là chịu trọng thương.
“Mời tiểu thư Mạch Khê lên xe!” Hắn đi đến trước mặt Mạch Khê, từ
đầu đến cuối mang vẻ cường thế, lạnh lùng.
Mạch Khê lại hướng tới chiếc xe thứ hai nhưng cửa kính dày đặc khiến
cô không nhìn thấy gì bên trong.
“Phí Dạ, tôi…tự tôi về được rồi!”
“Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh đang ở trong xe!” Một câu của Phí
Dạ đúng là lời ít mà ý nhiều chặn đứt suy nghĩ của cô.
Mạch Khê run lên lập tức nhìn nhìn bốn phía rồi khẽ nói nhỏ “Nhân
viên công ty…” nhưng vẫn đành phải lên chiếc xe thứ hai.
Chiếc xe cao cấp dài hơn sáng bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô. Cửa xe “oành” một tiếng, cô cũng thuận thế nhìn thấy người đàn
ông ngồi đối diện. Cô run sợ một chút liền phát hiện ra Bạc Cơ đã ngồi
trong xe.
Cô ấy tựa như một con mèo nhỏ dịu dàng rúc trong lòng Lôi Dận, thân
hình cao lớn cùng bộ dáng nhỏ nhắn kết hợp đúng là một cảnh hoàn mĩ.