nói ra, người đàn ông này không thể chịu được nữa liền động thân một cái,
đâm vào chỗ sâu nhất của cô.
“A…” Mạch Khê thảm thiết kêu lên, thân mình hướng phía trước mà
run run, cảm giác như chỉ trong nháy mắt cả thân thể mình sẽ bị xé rách ra
vô cùng đau đớn. Trong đôi mắt cô đã ứ đầy lệ, mờ mịt như màn sương mù,
lại nhìn thấy người đàn ông phía trên đang cuồng dã, xem ra khó có thể
khống chế được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê cũng như cả thân thể
tựa như đám lá cây khô bị gió lốc cuốn tung đi, cô có lúc nức nở có lúc lại
kêu lên thảm thiết, cảm giác thật trống rỗng, hư không.
Đôi mắt xanh Lôi Dận vẫn lạnh lùng như sói. Hắn kéo một cánh tay của
cô lại buộc cả người cô nâng lên, cả thân mình phải đón nhận hắn nhiều
hơn. Gương mặt người đàn ông này tuy rằng vẫn lãnh đạm như cũ nhưng
động tác ấy lại bán đứng hắn, làm cho hắn thoạt nhìn như là ma vương tàn
nhẫn nhưng sâu trong đôi mắt thì tràn ngập tình ý.
Động tác của hắn tựa như tràn ngập sự tức giận, mỗi một lần tiến vào
đều khiến cho Mạch Khê thảm thiết kêu lên. Sự xâm chiếm của hắn khiến
cô đau đớn vô cùng nhưng kì lạ là cũng có chút rung động, hưng phấn.
“Mở to mắt ra cho tôi!”
Lôi Dận thấy cô nhắm tịt hai mắt liền lỗ mãng ra lệnh, ngay sau đó xoay
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng ra gương lớn. “Nhìn xem cô khát khao
đàn ông đến cỡ nào!”
Mạch Khê đau đớn mở to mắt, lại liếc nhìn vào gương thì chỉ thấy một
màn thối nát. Cả người nhỏ nhắn, kiều diễm lộ ra không chút che đậy, hai
chân cô như rắn quấn lấy thân người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn
nhó nhưng gần như không thể không thừa nhận sự công kích của hắn.
Thật lâu, thật lâu sau…