Quản gia Hàn Á vội vàng chạy tới nhưng chỉ dám lo lắng suông, bởi
ông hiểu rằng một khi Lôi Dận đã quyết định chuyện nào thì không gì có
thể thay đổi được.
-_______________
Phòng bệnh của bệnh viện tư nhân…
Đêm nay không sao, nhưng vẫn có ánh sáng mờ mờ từ ngoài rọi vào
ngăn cách nơi đây với những âm thanh ồn ào của đô thị phồn hoa, tạo nên
khung cảnh yên tĩnh, trầm lắng.
Nhiếp Thiên Luật bị ép buộc phải ở lại bệnh viện. Nguyên nhân là do
viên đạn hôm nọ có sức công phá rất lớn, nhất định sẽ gây viêm nhiễm
không nhẹ. Để đề phòng vạn nhất có điều gì không hay xảy ra, bệnh viện
đã đưa ra quyết định này.
Anh tà tà dựa vào đầu giường nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng
lặng trước cửa sổ thì khẽ cười: “Không nghĩ đến là cậu sẽ thăm cháu!”
“Vì sao không thể tưởng tượng được?” Giọng nói lạnh băng nhưng vẫn
có vài phần trầm thấp đó là của Lôi Dận.
Nhiếp Thiên Luật nhún nhún vai, “Đây là không nghĩ đến!”
Bóng dáng Lôi Dận được ánh trăng chiếu rọi càng tôn lên vẻ cao lớn,
anh tuấn nhưng cũng khiến người khác nhìn thấy không khỏi có đôi phần
áp lực. Một lúc lâu sau hắn mới thản nhiên mở miệng: “Không phải cháu
cho rằng cậu sai người giết cháu chứ?”
“Không phải cậu làm!” Nhiếp Thiên Luật hơi điều chỉnh tư thế ngồi,
không chút để ý mà nói ra một câu.
“Cháu khẳng định như vậy sao?”