“Khê nhi…”
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, “Từ lúc sinh trưởng, sói cũng chỉ thích
ăn thịt dê, bởi đơn giản dê thì chỉ ăn cỏ mà sống. Cô ở trước mặt tôi cũng
chỉ có thể như con dê trắng bị sói ăn tươi nuốt sống!”
“Ông…”
“Ngay cả ý thức sinh tồn này mà cũng không nhớ. Khê nhi, cô hết lần
này đến lần khác ngỗ nghịch làm trái ý tôi. Như vậy chỉ làm cho mình càng
thêm thống khổ!” Tiếng nói Lôi Dận ngày càng lạnh lẽo, hắn vỗ vỗ đầu cô,
“Không cần lại thử chọc giận tôi, nếu không…”
Hắn cố ý ngừng lại, con mắt sắc bén nhìn dọc theo khuôn mặt tinh xảo,
nhỏ nhắn của cô, chậm rãi nhìn đến chỗ xương xanh thì đôi mắt thoáng
trầm xuống.
“Nếu không thì thế nào?” Mạch Khê bị hắn nhìn thì toàn thân sợ run,
nhất là trong căn phòng lạnh lẽo như thé này, cô lại lần nữa cảm thấy tuyệt
vọng.
Lôi Dận lạnh lùng cười, “Cô đã nói tôi không phải người, đương nhiên
tôi sẽ không dùng biện pháp của người. Khi cô không nghe lời, tôi sẽ…ăn
cô!”
Khuôn mặt Mạch Khê đột nhiên trắng bệch ra.
Thấy thân mình cô theo bản năng giật mình một cái, khóe môi Lôi Dận
lộ ra ý vừa lòng, lại cố ý bổ sung một câu lạnh lùng: “Tựa như sói ăn thịt dê
vậy, ngay cả xương cốt cũng không chừa!”