“Lôi Dận!”
Cô nhìn thấy cánh cửa chiếc lồng bị đóng lại thì ngay lập tức tiến lên,
hai tay dùng sức lay mạnh song sắt. “Sao ông có thể dùng lồng sắt để nhốt
tôi? Ông không có tư cách làm như vậy! Không có!”
Lôi Dận từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô váy áo nhầu nhĩ, mái tóc dài có
chút hỗn độn xõa ở bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng như ngọc. Lúc
này khóe môi hắn hơi nhếch lên, “Là cô thách thức tôi! Nếu đã là sủng vật
thì sẽ cho ở chỗ thích hợp với sủng vật!” Giọng nói của hắn trầm thấp
giống như tiếng vang vọng từ trời xuống đan xen với âm réo rắt của violon
cứ quanh quẩn bên tai cô, chạm vào tận sâu trong đáy lòng.
“Lồng sắt này là để nhắc ngươi nhớ thân phận của mình!”
“Khốn nạn! Tôi sẽ tố cáo ông tội giam người phi pháp!”
Mạch Khê uất hận dùng sức lay động song sắt. Không khí trong căn
phòng lạnh như băng làm cô rét run, quả thực ở đây vô cùng lạnh lẽo.
Cô sống ở tòa thành nhiều năm như vậy, đến hôm nay rốt cục cũng biết
căn phòng quanh năm suốt tháng đóng cửa này là để dùng làm gì.
Cho dù chết Mạch Khê cũng không nghĩ đến cha nuôi lại có thể dùng
một cái lồng sắt để nhốt mình. Trong mắt hắn, cô chỉ như một con vật, một
món đồ chơi, nếu không tòa thành lớn như thế này sao lại có sẵn cái lồng
sắt lớn như vậy!
Lôi Dận nghe thấy lời của cô rốt cục cũng nở nụ cười lạnh đến thấu
xương, “Bé con, nếu cứ kiên trì với ý tưởng này thì tôi cũng không phản
đối, có thể tố cáo tôi!”
Hắn cúi người xuống, bàn tay to với vào lồng sắt, dùng sức nhấc cằm
của cô lên, “Tôi nói rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đáng tiếc…