Đáy lòng Mạch Khê nổi lên sự hồi hộp cùng chút cảnh giác, theo bản
năng nhìn trộm cha nuôi một cái.
Quả nhiên sắc mặt Lôi Dận rất khó coi, ngay cả đôi mắt lạnh băng giờ
cũng bắt đầu lộ ra tia nguy hiểm.
“Á. Thầy Đàm…”
Jon biết quan sát sắc mặt nên đương nhiên phải đứng ra can ngăn, “Kỳ
thật tôi thấy ca khúc này không thích hợp với Mạch Khê. Vẫn là nên giữ
theo phong cách thanh tân, trẻ trung tươi mới thì hơn, nhất định thu hút
được không ít thiếu nam, thiếu nữ.”
Đàm Trử Quân cười lạnh, hơi nhìn lướt qua gương mặt u ám của Lôi
Dận, lại dừng tầm mắt trên người Jon, “Tôi là nhạc sĩ, chỉ biết đưa ra những
ý kiến thích hợp nhất cho ca sĩ. Chẳng nhẽ cậu phủ nhận sự chuyên nghiệp
của tôi?”
“Cái này…”
“Anh…” Đàm Trử Bách kéo kéo ống tay áo Đàm Trử Quân, thấp giọng
nói: “Anh làm sao vậy? Chỉ là một bài hát thôi mà!”
Đàm Trử Quân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía Mạch Khê. Ngay sau
đó trước mắt bao người cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thản nhiên hỏi:
“Mạch Khê, ý kiến của cô là quan trọng nhất. Nếu cô thích bài hát này, tôi
sẽ dụng tâm chỉnh lý lại.”
Động tác này khiến hai người đàn ông nhíu mày lại, một là Phí Dạ đứng
phía sau, một là Lôi Dận. Đôi mắt Lôi Dận như đóng băng lại, ánh mắt nhìn
bàn tay người đàn ông đặt trên tay Mạch Khê vô cùng sắc bén, tựa như
muốn chém anh ta ra thành trăm mảnh.