“Buông, buông ra!”
Dọc suốt đường đi, Mạch Khê bị Lôi Dận mạnh mẽ kéo đi rất xa. Sức
lực của hắn như một con trâu ngang ngạnh, làm cho mạch Khê giãy dụa thế
nào cũng không thoát ra được.
Trên đường, mọi người đều tò mò nhìn một đôi nam nữ xuất chúng này,
đương nhiên rất nhiều ánh mắt dõi theo họ.
Phí Dạ không thể tiến lên ngăn cản đành phải lái xe chậm rãi đi theo hai
người.
Mạch Khê chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn. Cô không biết cha nuôi muốn
kéo mình đi đâu. Nếu được cô rất muốn nói hắn kéo cô xuống luôn địa
ngục đi cho rồi.
Dấu chân dần thưa thớt, cho đến khi hai người đi vào một công viên.
Mạch Khê rốt cục không chịu được sự đau đớn trên cổ tay, một lần nữa hét
lớn lên: “Lôi Dận! Ông buông tay ra, cổ tay tôi sắp bị ông kéo đứt rồi!”
Một câu khiến cho Lôi Dận đột ngột dừng bước, quay người lại. Cả
người Mạch Khê liền va vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cú va này khiến
cô thất điên bát đảo, không thể ngờ được hắn lại thật sự dừng bước.
Cặp mắt lóe ra tia lạnh lẽo lại đẹp đẽ vô cùng. Trước mắt Lôi Dận phiêu
đãng hiện lên hình ảnh ánh mắt lãnh đạm của cô, đôi môi hắn mím lại
thành một đường, khuôn mặt cũng lạnh bạc vô thường. Ngay cả ánh mắt
hắn cũng mơ hồ, tựa như cất chưa bao điều, khiến Mạch Khê không thể đọc
nổi nội dung trong đó.
Khuôn mặt lãnh khốc nhưng không quá giận dữ. Hắn đột nhiên ôm chặt
lấy cô, thân hình cao lớn như bao trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, một làn
hương quen thuộc thấu sâu vào hơi thở của cô. Ngay sau đó, ánh mắt hắn
dừng lại trên cổ tay cô.