Đương nhiên cô cũng biết rõ chẳng qua là trong lòng đang lo sợ mà
thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ít nhiều làm Mạch Khê bớt bất an. Cô cẩn thận tiến
lên phía trước mấy cái giá sách, lại thất vọng phát hiện ra ở đây loại trừ
sách về kinh tế, tài chính, thương nghiệp thì những sách khác rất hiếm.
Trên giá sách còn có thêm vài món đồ cổ trang trí họa tiết rồng.
Thư phòng quá rộng lại khá đơn giản, ngoài sách cùng các văn kiện
quan trọng thì cơ bản là không có gì khả nghi. Vậy muốn tìm thứ gì đó thì
chắc chỉ còn cách lục tung giá sách, mà thứ đó hẳn là cũng rất quan trọng.
Thân mình Mạch Khê vô cùng nhức mỏi. Bởi Lôi Dận đòi hỏi quá lớn
khiến mấy ngày nay cô ăn không tiêu, lại thêm đêm nay sấm chớp đùng
đoàng khiến tinh thần cô càng không thoải mái. Lẳng lặng ngồi trên sô pha,
Mạch Khê bắt đầu suy nghĩ.
Một khắc trôi qua, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa nặng táp
liên hồi vào cửa kính, tạo nên những tiếng lộp bộp không ngừng. Mạch Khê
có chút phiền lòng. Cô luôn cho rằng người như cha nuôi hẳn là phải trải
qua quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như thân thế của hắn hay sự tàn nhẫn của hắn vậy. Không ai
sinh ra mà đã tàn nhẫn, cũng chẳng người nào từ lúc chào đời đã mang bộ
mặt lạnh băng đó. Trừ phi hắn phải trải qua rất nhiều sự khắc nghiệt.
Ánh mắt cô vô tình nhìn đến chiếc bàn làm bằng gỗ mộc hương. Trên
bàn rất sạch sẽ, gọn gàng, không khó nhìn ra được bọn người làm lau dọn
rất tỉ mỉ. Ánh mắt ảm đạm của Mạch Khê đột nhiên sáng lên, cô chạy vội
đến trước ngăn kéo của bàn.
Không hiểu vì sao tim Mạch Khê đập rất nhanh, máu trong người dần
sôi trào, tựa như cổ họng còn thoáng thấy mùi máu. Cô cũng rất hoảng sợ,
tim đập liên hồi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.