TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 634

“Mười năm cách biệt muôn trùng – Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng

quên.” Mạch Khê lẩm nhẩm đọc lên, giọng hơi run run.

Cô đã từng học qua thơ cổ Trung Quốc nên biết được đây là bài “Giang

thành tử” [1], ý thơ nói lên nỗi nhớ nhung, cũng là tình cảm nồng sâu,
mãnh liệt.

Mạch Khê nhận ra được chữ viết này là của cha nuôi, nét chữ cứng cáp,

tì mạnh, như thể chính hắn là tác giả vậy. Phía sau ảnh chụp lại viết một câu
thơ thực khiến người ta đau lòng.

Chỉ mấy ngày không gặp mà đã nhớ nhung sao?

Ngón tay Mạch Khê theo bản năng run lên, một lần nữa lật ảnh lại. Nhìn

đôi má lúm đồng tiền trên mặt người phụ nữ, trong lòng cô nổi lên cảm
giác rất khó tả. Là chua xót, là khổ sở, là đau đớn, tất cả gần như là đột
nhiên uống một ngụm rượu kém chất mà không tài nào nuốt nổi.

Bạc Cơ không phải là tình nhân của cha nuôi sao? Nhưng thế nào lại

nhớ mãi không quên bộ dáng cô trong ảnh? Chẳng lẽ, vị trí của Bạc Cơ
trong lòng cha nuôi thật sự không giống những người khác?

[1]: "Giang thành tử" - Tô Thức. Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương

Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm
“Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy
ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này.
Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.

Hai câu thơ được nhắc trong bài:

十年生死兩茫茫,

不思量,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.