chủ của chúng ta là người như thế nào, cô ta tự hoang tưởng thôi, cứ muốn
xán lại gần ông chủ." Cô gái kia hừ lạnh.
"Không đúng đâu, không phải tin đồn là người mẫu Bạc Cơ mới là tình
nhân của ông chủ sao? Ngay cả việc học ở Havard cũng là do ông chủ sắp
xếp, cô ta tuổi còn trẻ đã có thể trên sàn catwalk xưng thiên hậu, cũng
chính là bán sắc đẹp thôi."
"Đối với mấy con đàn bà cứ nhung nhớ mình, đàn ông cho tới bây giờ
sẽ chẳng cự tuyệt. Nhiều tình nhân thì sao? Nhưng mà, haiz, tôi luôn luôn
không tin ông chủ của chúng ta như vậy còn có thể chịu được khẩu vị như
thế. Mạch Khê kia có cái gì, bộ dạng cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng mà
chỉ ngắm chứ dùng được không? Xem kiểu cô ta ngu ngơ như vậy thật sự
không tưởng tượng được trên giường phải làm thế nào lấy lòng đàn ông.
Tôi thấy ông chủ đối với cô ta chỉ là chơi đùa cho vui thôi."
Giọng nói kia luôn tràn ngập vẻ khinh thường cùng châm chọc, tính cả
giọng khàn khàn kia cũng trở nên cực kỳ khó chịu...
"Cũng đúng ha, người đàn ông có thân phận như ông chủ làm sao có thể
coi trọng con nhỏ Mạch Khê đó. Nghe nói cô ta mới mười tám tuối đã
muốn học cách giữ lấy tâm đàn ông? Kém quá, kiểu con nít như vậy đàn
ông chẳng hứng thú đâu."
"Đúng vậy..."
Lời nói của hai cô gái thật chẳng có chút khách khí, tiếng giày cao gót
cùng giọng châm chọc cười nhạo đang đi ra, lại thấy Mạch Khê trước
gương, ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Mạch Khê rất khó xem, phản chiếu trong mặt gương trơn bóng
là sườn mặt tinh tế của cô, còn có... đôi mắt đẹp đương phẫn nộ!