Hai người đối diện rất lâu, sắc mặt Lôi Dận rõ ràng phủ đầy hàn khí,
như ác quỷ Satan trong bóng đêm, không giận nhưng đầy uy lực. Hai tay
nhỏ bé đặt bên sườn của Mạch Khê siết chặt lại, bắt buộc bản thân không
lùi bước, ngàn vạn lần không thể lùi bước.
Cô thực không rõ cơ hội tốt như vậy vì sao cha nuôi lại muốn ngăn cản.
Hắn cho phép cô gia nhập giới ca sĩ, nhưng ba lần bốn lượt cản trở sự phát
triển của cô, hắn rốt cuộc là muốn như thế nào?
Lôi Dận nhìn cô chằm chằm, thật lâu thật lâu sau đó, mới lạnh giọng
nói, "Cô, tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của Jon."
"Mạch Khê, cô yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt cho cô... "
"Lôi tiên sinh... "
Mạch Khê ngoảnh mặt làm ngơ, lễ phép xưng hô gọi Lôi Dận một tiếng,
cũng là thái độ xa cách, "Tôi biết nhóm nhạc này, thực sự rất ổn. Tôi cũng
rất đồng ý với lời của người đại diện và thầy Đàm, làng giải trí vốn là nơi
sản sinh nhiều đề tài nóng hổi. Nhưng tôi không cần điều này!"
Thái độ cùng ngôn ngữ của Mạch Khê thực sự làm Lôi Dận bất mãn.
Hắn bước đến, bàn tay lớn nhấc cái cằm nhỏ của cô lên, giọng nói trầm
thấp giống hệt như sấm sét cuồn cuộn phía chân trời.
"Cô nhất định phải cãi lời tôi mới được sao?"
"Ông chủ Lôi, tôi chỉ là muốn đảm bảo quyền lợi của bản thân mà thôi."
Giọng nói Mạch Khê không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tuy rằng
tình cảm mới dịu nhẹ kia khiến cô hoảng hốt như đang trong mộng, nhưng
tính cách cưỡng chế cùng quyết sách đó khiến cô khó có thể chấp nhận
được.