“Đã qua đời?” Tim Mạch Khê dường như ngừng lại trong giây lát,
“Người ấy…mất như thế nào?
Vì sao đã mất? Thực sự đã không còn trên cõi đời này nữa? Nhưng bác
Hàn Á rõ ràng đã nói là mất tích, làm sao có thể…
Lôi lão gia nghe vậy, buông chén trà xuống, gương mặt hằn lên những
nét trầm trọng, ngay cả sự ôn hòa trên khuôn mặt chợt phủ bởi một chút áy
náy. Dường như không còn sức lực nào, ông lão nói, “Mẹ của con, kỳ thực
là... ta hại chết.”
“Ông….” Mạch Khê không thể đoán được phải nghe một câu trả lời như
vậy, cả kinh nhìn về phía ông lão. Trong nhất thời không thể nói được điều
gì…
Lôi lão gia nhìn cô, “Kỳ thực mục đích ta gặp con hôm nay chính là
nhìn con một chút, rồi tự nói tiếng ‘xin lỗi’. Hai chữ này ta không thể nói
nên lời với Dận nhi. Con người chính là như vậy, chỉ khi tất cả mọi thứ đã
trôi qua, mới có thể nhận ra sai lầm của bản thân.”
Trong lòng Mạch Khê quặn lên từng cơn đau đớn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô chưa từng gặp mẹ lần nào, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng nào
đó cũng không hề có. Mẹ Viện trưởng ở cô nhi viện nói, ngay lúc cô vừa
mới sinh ra đã bị người ta vứt ngay cửa cô nhi viện. Lúc còn nhỏ cô được
một gia đình có tiền nhận nuôi. Gia đình ấy chỉ có một mẹ nuôi, người đàn
ông chủ nhân của căn nhà đã sớm qua đời. Mẹ nuôi đối với cô rất tốt, thậm
chí dạy cô học chữ. Đáng tiếc hạnh phúc không kéo dài, mẹ nuôi đã qua đời
vì có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Cô lại bị đưa trở về cô nhi viện, rất
nhanh, cô bị một gia đình cầm thú khác nhận nuôi. Ngay lúc nước sôi lửa
bỏng, tám tuổi năm ấy, cô rốt cuộc được đưa vào Bạc Tuyết Bảo, được Lôi