Trong nhất thời, ánh mắt Mạch Khê không thích ứng được với ánh sáng
như vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng.
Thân hình bé nhỏ mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay sau đó, một cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ trên đầu vai
hơi lạnh của cô.
“Tỉnh rồi?”
Tiếng nói trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon
thuần chất, lại quen thuộc làm người ta không rét mà run.
Giọng nói này khiến Mạch Khê bừng tỉnh hoàn toàn, mới phát hiện ra
bản thân luôn nép trong lòng của người đàn ông này. Cánh tay quen thuộc
tráng kiện rắn chắc vòng trụ thân mình mềm mại của cô, để cho phần lưng
trắng mịn dính sát vào khuôn ngực rộng lớn; chỉ có riêng hơi thở của hắn
cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc là đang đốt nóng cả người cô.
Cô khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đột nhiên quay
lại; hẳn nhiên, đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đầy thâm trầm
và khó hiểu, sự thâm thúy khiến cho kẻ khác khó lòng mà nắm bắt được.
Giờ khắc này, Mạch Khê mới phát hiện tư thế của hai người có bao
nhiêu là mờ ám. Thân mình bé bỏng của cô hoàn toàn bị vây chặt trong cơ
thể tráng kiện kia, gần như muốn bao trọn lấy cô.
“A..."
Mạch Khê đột nhiên ngồi dậy, nhưng từ nơi nào đó trên thân thể lại
truyền đến cơn đau nhức khiến cô nhịn không được rên lên một tiếng.
Chiếc áo ngủ mỏng theo vai chảy xuống. Như thế này cô mới thấy thân thể
trần trụi của mình có bao nhiêu là xấu hổ.
“Đau cũng đừng nén!”