Có điều, cô tuyệt đối không thể trở thành người như vậy được. Gã đàn ông
như ma như quỷ này, cô hận không thể lấy đao làm thịt hắn!
Lôi Dận hồ như nhìn thấu hận thù trong đáy mắt cô nhưng lại “bất vi sở
động” (không có hành động nào), động tác tao nhã mặc áo sơ mi vào. Chiếc
áo được thiết kế tinh xảo tôn lên dáng người của hắn. Hắn cài lại cúc áo,
từng chiếc từng chiếc, từ tốn chậm rãi lại mang thêm một chút dáng vẻ lười
biếng.
“Mấy ngày hôm em sốt, đều biến tôi thành gối ôm hình người.”
Mạch Khê giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía hắn, đáy mắt hiện
lên sự chần chờ…
Có một chút xíu ấn tượng… khi cô đang trong cơn mê man thường cảm
thấy rét lạnh, giống như đang thả cơ thể xuống biển nước, hoặc ngâm mình
trong cơn mưa thật to. Cơn rét lạnh đến táp mạnh vào từng dây thần kinh
của cô. Nhưng thật may mắn, cô rốt cục cũng đã tìm thấy một chốn ấm áp,
yên tâm đặt mình vào trong đó, tựa như đang nằm trong một đám mây mềm
mại, xua tan đi hết thảy những nỗi bất an xâm chiếm từ trước đến nay.
Chẳng lẽ...
Người đàn ông này luôn luôn ôm cô?
Thấy mặt cô hoàn toàn là vẻ sững sờ, Lôi Dận cũng cài xong cúc áo
cuối cùng. Hắn bước đến gần Mạch Khê, áp lực từ hắn đột nhiên bao phủ
lấy đỉnh đầu cô...
“Tiết kiệm sức lực chửi tôi, mặc quần áo, xuống nhà ăn cơm!” Ngón tay
thon dài nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua gò má
mềm mại.
Mạch Khê bị bắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt đều là nỗi đau…