Lôi Dận ngồi dậy, vươn tay kéo cô lại bên người. Ánh mặt trời nhàn
nhạt phủ lấy lồng ngực cùng làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, anh tuấn
là vậy, nhưng trong đôi mắt của Mạch Khê lại hệt như tên ma quỷ đang tới
gần.
“Không được chạm vào tôi!”
Cô phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cánh tay hắn ra, cố nén cơn nhức
nhối trên thân thể. Vết thương đau nhức trên đầu gối đã được xử lý, nhưng
đau đớn từ hạ thể vẫn còn lan đến khắp người. Dấu hôn trên cơ thể cô, dù
nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng đều ghê tởm cả.
“Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì mà chạm vào tôi! Ông có tư cách
nào làm như vậy?”
Bàn tay lớn của Lôi Dận dừng giữa không trung. Ánh mặt trời phủ lên
ngón tay thon dài tạo ra một bóng dáng anh tuấn đẹp đẽ. Bàn tay rộng lớn
này nắm trong đó hết thảy mọi thứ thành công của một người đàn ông. Hắn
không nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô, hàng mi anh tuấn
hơi giật giật.
Hắn không nói gì nữa mà xuống giường, không hề e dè trước mặt Mạch
Khê mặc quần áo.
Nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của người đàn ông như
một vầng hào quang. Mỗi một đường nét anh tuấn đều như được chạm khắc
vô cùng tỉ mỉ: tỷ lệ cơ thể theo tiêu chuẩn tam giác vàng, dáng người hệt
như người mẫu, cơ ngực rộng lớn vừa nhìn qua đã rõ đây chính là kẻ luyện
võ, lại thêm hai chân thon dài rắn chắn tràn ngập sức mạnh.
Mạch Khê nghiêng khuôn mặt nhỏ sang một bên. Cô không thể không
thừa nhận dáng người của hắn đẹp đến mức khiến người ta phải thèm
thuồng, thậm chí còn dụ dỗ rất nhiều những phụ nữ ham mê sắc đẹp khác.