“Nơi này vì sao lại thành như vậy? Quan tài đâu? Quan tài đã từng chôn
ở chỗ này đâu?” Mạch Khê rốt cuộc cũng tìm thấy giọng nói, sự hoảng sợ
trước đó khiến cô không thể nào phát ra tiếng.
“Tiểu thư Mạch Khê, chuyện này..." Quản gia Hàn Á ấp a ấp úng, muốn
nói điều gì đó rồi lại nuốt ngược vào.
“Bác Hàn Á, con xin người, xin người nói cho con biết quan tài ở đây
đã chuyển đi chỗ nào. Bác Hàn Á, đây là nơi mai táng mẹ con. Là ông ta, là
tên cầm thú Lôi Dận tự tay giết mẹ con…”
Mạch Khê vô lực khóc nấc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Hàn Á,
ánh mắt hoảng hốt đầy tuyệt vọng.
Hàn Á nghe xong, đầu tiên là cảm giác nao nao, lập tức khó xử mà nói,
“Tiểu thư Mạch Khê, ta thực sự không thấy được cái gì cả. Sáng nay vừa
nhận được lệnh của Lôi tiên sinh, san bằng nơi này…”
“Không…Không thể nào…”
Mạch Khê lui về phía sau từng bước, tuyệt vọng lắc đầu. Cô không tin,
cô không tin không thể nhìn thấy thi thể của mẹ, và cũng chẳng có cơ hội
nào nữa. Hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy? Nhất định phải đẩy cô đến
đường cùng hay sao?
“Tiểu thư Mạch Khê, là thật. Mấy ngày nay không có lệnh của Lôi tiên
sinh thì ngay cả người làm vườn cũng không dám bước vào đây. Sáng nay
ta mới nhận được lệnh của Lôi tiên sinh, thực sự không thấy được quan tài
như con nói.” Hàn Á thấp giọng trả lời, nỗi khiếp sợ cùng bất an trong lòng
dần dần lan ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tái nhợt. Ánh mặt trời rọi xuống
Bạc Tuyết viên, nhưng cô lại cảm thấy lòng rét lạnh đến thế.