Mạch Khê không chờ Phí Dạ mở cửa, cô chủ động mở cửa xe, vừa
muốn đi vào Pub liền bị Phí Dạ từ phía sau túm lại...
“Chị hai Mạch Khê à, nơi này không phải là chỗ thích hợp cho cô đến.”
Nếu cô muốn thả lỏng tâm tình, hắn có thể đưa cô đến một chỗ tốt hơn,
nhưng cái nơi huyên náo này chỉ khiến người ta càng trở nên sa đọa, nhất là
đối với cô gái mới đến tuổi mười tám này.
“Ai nói tôi không thể đến chỗ này chứ? Chỗ này thì sao? Rất nhiều ngôi
sao đều tới đây ca hát, uống rượu, khiêu vũ đó thôi, còn tôi vì sao không
thể chứ?” Mạch Khê không phục, nói.
Kỳ thực cô cũng đã gần như chính thức đến một lần để tìm Đại Lỵ. Có
một lần cô nàng ấy ngàn dặm xa xôi chạy đến pub này chỉ vì mê một ngôi
sao. Không nghĩ tới việc ngôi sao kia đâu chả thấy, lại còn quá chén. Kết
quả, Mạch Khê đêm hôm khuya khoắt ngồi taxi, đi vài giờ mới tìm thấy cô
nàng.
Nhưng mà đêm nay, không biết vì sao, cô thầm muốn mình được hoàn
toàn phóng túng một lần. Hoặc ca hát, hoặc uống rượu, hoặc khóc lớn
tiếng, cười thật to, tóm lại người đến nơi đây cũng chỉ có mục đích như thế.
Cuộc sống của người khác có áp lực quá lớn, mà cô... áp lực tinh thần cũng
chẳng thua kém.
“Bởi vì cô còn nhỏ!” Phí Dạ nhẫn nại thấp giọng nói, so với vẻ bất mãn
của cô, hắn càng có nét trầm ổn bình tĩnh.
“Tôi đã mười tám tuổi rồi!”
“Tiểu thư Mạch Khê..."
Phí Dạ vừa muốn đưa tay ngăn cản, đã thấy một tay Mạch Khê tháo tai
nghe trên tai hắn xuống...