Quản lý liên tục gật đầu rồi lại cúi người, ánh mắt len lén đánh giá bóng
dáng xinh đẹp của Mạch Khê một chút, nuốt nuốt nước miếng. Cô nàng này
quả thực có dáng người ngon lành cực kỳ.
Nhìn bóng gã quản lý đang vội vội vàng vàng rời đi, Mạch Khê trở lại
bên cạnh Phí Dạ, tò mò hỏi, “Này? Bạn của anh hả?”
Phí Dạ chỉ gật đầu, vẫn chưa giải thích thêm được gì, một người phục
vụ bước lên. Tiếp đó, hắn nói với Mạch Khê, “Tiểu thư Mạch Khê, phòng
đã được chuẩn bị tốt.”
Kỳ thực pub này nằm trên cung đường giải trí vui chơi khá nổi tiếng,
mà con đường này lại thuộc quản lý của tổ chức xã hội đen “Châu”, nhưng
tổ chức này kỳ thực lại là một bộ phận của thế lực “Ảnh”. Nói dài dòng như
vậy, cuối cùng đơn giản lại rằng, pub này thuộc về tổ chức “Ảnh”.
Nhưng chuyện này không thể để Mạch Khê biết được. Ngang bướng
như cô, lỡ như biết được nơi này cũng thuộc về Lôi tiên sinh, chắc chắn sẽ
không do dự gì mà tránh thật xa, kế tiếp lại không biết đi chơi chỗ nào.
Phải biết rằng tất cả các pub ở con phố này đều có liên quan tới bối cảnh
của tổ chức mafia “Ảnh”. Nếu cô rời khỏi quán này, đến quán khác cũng
vẫn là tài sản thuộc về Lôi tiên sinh. Chẳng những như thế, nếu tính toán
đến những nơi ăn chơi của thành phố này, hơn một nửa các con đường kinh
doanh, sản nghiệp đều thuộc về tổ chức “Ảnh”.
Bởi vì Phí Dạ là Nghi trượng của tổ chức “Ảnh”, là Châu tế trong tổ
chức này, dù công việc lớn hay nhỏ đều hỏi đến hắn. Cho dù mọi người
không thể chính mắt thấy bộ mặt của long đầu (boss) Lôi Dận, nhưng Phí
Dạ thì tất cả đều đã gặp qua. Bất luận kẻ nào cũng biết rằng, lời Phí Dạ nói
chính là lời Lôi tiên sinh nói. Việc Phí Dạ làm là việc Lôi tiên sinh giao
cho, không một ai dám làm trái mệnh lệnh của hắn.