“Vô sỉ! Làm sao không để ý cảm nhận của cô ấy chứ? Gia cảnh chính
khách thì rất giỏi sao? Ngay cả bọn họ là xã hội đen tôi cũng không sợ!”
“Tiểu thư ơi…”
Anh bồi thấy cảm xúc của cô có chút kích động, vừa muốn khuyên can
đã thấy Phí Dạ nhẹ nhàng kéo Mạch Khê qua, trầm giọng lệnh, “Đi xuống
đi.”
Người phục vụ như được giải thoát đến nơi, nhanh như chớp chạy mất.
“Tiểu thư Mạch Khê, khi đến những nơi như thế này ca hát sẽ phải
chuẩn bị tốt tâm lý cho chuyện đó. Cái gọi là công bằng không thể có ở
pub.”
Phí Dạ nhẹ giọng giải thích, tuy rằng nơi này đúng là thuộc về tổ chức
“Ảnh”, nhưng nếu can thiệp quá nhiều vào việc quản lý sẽ ảnh hướng đến
kinh doanh. Người ta đến đây vui chơi giải trí không muốn bị quy củ trói
buộc.
Chuyện kinh doanh những nơi thế này chắc chắn sẽ có các quy tắc. Nếu
không muốn bị quy tắc trói buộc thì không nên phóng túng, nếu muốn
phóng túng thì buộc phải tuân theo quy củ.
Vì những điều “loạn thất bát tao” (hỗn loạn), hắn hoàn toàn không
muốn để cô đến nơi này giải trí!
“Nhưng cô ta là Mia, đúng vậy, dù lúc trước thật không quen biết gì,
nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị một đám đàn ông đày đọa
như vậy được! Cuộc sống của cô ta bây giờ nhất định rất khổ sở..."
Mạch Khê đang nói, lại nhìn thấy Mia bị đám đàn ông kia kéo vào
phòng ở lầu hai, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không nói gì nữa đuổi theo.