Một tia sáng phức tạp lướt qua đáy mắt Lôi Dận, như tia sao băng vụt
sáng…
“Cậu sai lầm rồi, tôi chỉ muốn bảo đảm cho đứa bé được an toàn!”
Giọng điệu hắn đột nhiên có chút lạnh lẽo, đường chân mày anh tuấn
cũng hơi hơi nhíu lại, như thể đang tận lực tránh thoát khỏi cảm giác không
thể hiểu được đó. Cảm giác kia đối với hắn rất xa hạ, khiến hắn không thoải
mái…
Phí Dạ sửng sốt, ngay sau đó hướng đến Lôi Dận hỏi, giọng nói cũng
không kiên định như lúc trước nữa...
“Lôi tiên sinh, ngài…muốn bảo vệ cho đứa bé này?”
Ưng mâu màu lục lạnh ngắt của Lôi Dận co lại, con ngươi thâm trầm
phát ra ánh sáng như một loại đá quý. Hắn nâng tay, ngón tay thon dài khẽ
vuốt ve trên khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt của Mạch Khê, như đang vuốt ve
một khối nhuận ngọc. Sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, dừng
trên bụng cô, nơi đang bảo vệ cốt nhục của hắn…
“Đứa bé này là của tôi, tôi đương nhiên muốn!”
“Nhưng là…”
Giọng nói Phí Dạ càng thêm chần chờ, ngay cả mi tâm cũng hơi hơi
nhíu lại, “Tiểu thư Mạch Khê là con gái nuôi của ngài, mối quan hệ này nếu
để người ngoài biết đến, có lẽ..."
“Đây đều là luân lý rườm rà của loài người!”
Giọng nói lạnh như băng của Lôi Dận cắt ngang lời Phí Dạ nói, bên môi
hắn lại dấy lên một độ cong khiến người ta không thở được, như ma vương