TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 109

một linh hồn, không có suy nghĩ nào cả. Nhưng ông cần thời gian. Hãy thứ
lỗi vì đã để ông đợi nửa giờ, hẳn là đối với ông nó dài như nhiều ngày đã
trôi qua.

Giờ hãy cầm tờ giấy này và sang phòng bên kia. Hãy viết điều ông biết vào
một mặt, còn mặt kia dành cho điều ông không biết. Và hãy nhớ chúng ta sẽ
không thảo luận về những điều ông biết như kiến thức, đó là chuyện đã rồi.
Ông biết về nó và tôi sẽ không can thiệp vào. Còn điều mà ông không biết,
đó là phần duy nhất tôi sẽ dạy ông.

Với đôi tay run run, lần đầu tiên, Ouspensky bắt đầu nghĩ về những điều
mình biết. Ông đã viết về Thượng đế, đã viết về thiên đường và địa ngục,
ông đã viết về linh hồn, và cả sự di trú của linh hồn – nhưng liệu ông có
BIẾT?

Ông bước sang phòng bên cạnh và ngồi đó với giấy bút trên tay. Và khi lục
lại tâm trí những điều mình biết, điều mình chưa biết – lần đầu tiên trong
đời, ông mới kiểm tra điều đó; bởi vì chẳng ai buồn hỏi rằng ai đó biết gì,
không biết gì. Sau vài phút, ông bước ra với tờ giấy trắng, và nói:

– Tôi chẳng biết gì cả. Ông phải dạy cho tôi mọi thứ.

Gurdjieff đáp:

– Nhưng ông đã viết rất nhiều sách. Tôi đã nhìn thấy sách của ông và tôi
không nghĩ rằng một người chẳng biết gì lại có thể viết tốt đến vậy.

Ouspensky đáp:

– Hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi không quen với cách làm việc của ông, nhưng
trong vòng vài phút, ông đã khiến tôi nhận thức về sự ngu dốt tột độ của
mình. Và tôi muốn bắt đầu từ con số không. Hãy bỏ qua những cuốn sách
của tôi. Hẳn là chúng được viết trong khi ngủ, bởi vì giờ thì tôi hiểu rằng
mình chẳng biết gì về Thượng đế. Tôi đã đọc về Thượng đế nhưng đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.