TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 255

– Đồ ngốc! Ngươi đang hỏi: “Hãy mở cửa”, còn ta nói với ông rằng cửa
chưa bao giờ đóng! Vậy ai sẽ mở chúng? Không có ai đóng, không có ai
mở. Chỉ cần đi vào thôi!

“Hãy gõ và cửa sẽ mở”. Không có cửa. Nếu gõ, bạn sẽ gõ lên tường. Khi
đó, bạn có thể gõ lên đầu bạn, cửa sẽ vẫn không mở.

Trong phạm vi của sự hiện hữu, không có cửa. Tất cả đều mở, từ mọi phía.
Chỉ cần bước vào từ bất cứ nơi nào, và nơi gần nhất để đi vào là bên trong
bạn. Những nơi khác sẽ xa hơn. Sao không bắt đầu từ nơi bạn đang đứng?
Do đó, đầu tiên, hãy đi vào nơi bạn đang đứng – vững chắc, ngay tâm điểm
của chính bạn – và điều kỳ diệu là bạn sẽ không cần phải đi đâu nữa. Không
cần gõ cửa, cửa sẽ mở. Tâm điểm của bạn chính là cánh cửa, cánh cửa đã
mở cho toàn thể vũ trụ.

***

Một buổi tối, khi mặt trời xuống núi, người ta thấy Rabiya đang tìm kiếm
điều gì đó ngay trên con đường trước cửa nhà mình. Một vài người đến hỏi:
“Rabiya, bà đã đánh mất cái gì? Chúng tôi có thể giúp”.

Ngày đó, Rabiya đã già nhưng được mọi người yêu mến bởi vì bà ấy điên
một cách đáng yêu. Rabiya đáp:

– Ta làm mất cây kim. Ta đang may đồ và làm mất nó. Ta đang tìm cây kim,
và không còn nhiều thời gian bởi vì mặt trời sắp lặn. Nếu muốn giúp ta thì
hãy nhanh lên, bởi vì khi mặt trời lặn và bóng tối bao phủ, ta sẽ không thể
nào tìm thấy cây kim.

Cho nên mọi người vội vàng đổ xô đi tìm cây kim. Một trong số họ bỗng
nghĩ:

– Cây kim là một vật rất nhỏ, còn con đường thì lại quá lớn. Mặt trời sắp
lặn và ánh sáng sắp tắt, nếu không biết chính xác vị trí đánh rơi, thật khó để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.