TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 256

tìm thấy nó.

Nên người đó hỏi Rabiya:

– Bà có thể cho chúng tôi biết chính xác nơi làm rơi cây kim được không?
Vậy sẽ dễ tìm hơn. Nếu không trời sẽ tối, con đường lại quá lớn, còn cây
kim lại quá nhỏ.

Rabiya bắt đầu cười. Bà ấy nói:

– Làm ơn đừng hỏi nữa, bởi vì ta cảm thấy xấu hổ vì câu hỏi!

Mọi người đều dừng lại hỏi:

– Có chuyện gì sao? Sao bà lại cảm thấy xấu hổ?

Bà ấy đáp:

– Ta cảm thấy xấu hổ bởi vì ta đánh mất cây kim trong nhà, nhưng bởi vì
trong đó không có ánh sáng, làm sao ta tìm thấy nó? Bên ngoài con đường
này còn chút ánh sáng từ mặt trời.

Tất cả đáp:

– Giờ thì bà điên thật rồi! Chúng tôi luôn nghi ngờ rằng bà không bình
thường, nhưng bằng chứng rành rành đây rồi!

Rabiya nói:

– Các người nghĩ tôi điên nhưng các người đang làm điều tương tự, còn cho
rằng mình tỉnh táo? Các người đánh mất chính mình ở đâu, và các người
tìm kiếm nó ở đâu? Các người đánh mất phúc lành của mình ở đâu, và đang
nỗ lực tìm kiếm nó ở đâu? Nó bị mất trong thế giới nội tâm của các người,
còn các người lại tìm kiếm ở thế giới bên ngoài!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.