TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 46

Bạn có thể gọi nó là sự tự hoàn thiện, bạn có thể gọi nó là sự giác ngộ, bạn
có thể gọi nó là sự tự do tối thượng, nhưng không còn gì hơn thế. Bạn phải
tìm kiếm đến tận cùng, bạn đã tìm thấy chân lý của sự tồn tại và trạng thái
mê li mà nó đem đến qua chiếc bóng vây quanh mình.

***

Chuyện kể rằng khi Đức Phật đi từ làng này đến làng khác, trên đường đi,
vào một ngày hè nóng bức, ngài thấy khát. Ngài đã cao tuổi nên bảo đồ đệ:

– Ananda, ta xin lỗi nhưng con sẽ phải quay lại. Chúng ta đã đi qua một con
suối nhỏ khoảng hai, ba dặm, giờ ta thấy khát, con hãy quay lại đó mang
nước về nhé.

Ananda đáp:

– Thầy không cần phải xin lỗi. Niềm vui của con là được phụng sự thầy.
Con có nghĩa vụ tuân thủ. Thầy hãy ngồi nghỉ dưới gốc cây đợi con đi lấy
nước về.

Ananda quay trở lại. Anh ta biết chính xác vị trí của con suối vì họ chỉ mới
vừa đi qua. Và khi họ đi qua, con suối vẫn trong xanh với dòng nước mát
lành. Nhưng khi Ananda trở lại để lấy nước, hai chiếc xe bò đã đi qua và cả
dòng suối bị vẩn đục, toàn bộ lớp bùn bên dưới nổi lên mặt nước. Những
chiếc lá héo úa cũng nổi lên trên. Cho rằng mình không thể lấy nước này
cho Đức Phật uống, Ananda quay trở về.

– Con không thể mang nước đó về cho thầy, nhưng thầy đừng lo. Đi thêm
bốn dặm đường nữa, con biết có một dòng sông lớn và con sẽ lấy nước ở đó
cho thầy. Dù trời đã tối và thầy thì lại khát, nhưng con không còn cách nào
khác.

Đức Phật đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.