TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 58

bạn, muốn bạn hoàn toàn tự do, tự do thoát khỏi mọi sự lệ thuộc từ bên
ngoài.

Nhưng người bình thường không muốn tự do. Anh ta muốn phụ thuộc. Anh
ta muốn ai đó dẫn dắt mình. Vì sao ư? Bởi vì khi đó anh ta mới có thể đổ
hết mọi trách nhiệm lên vai người khác. Và càng đổ trách nhiệm lên vai
người khác thì bạn càng ít có khả năng trở nên sáng suốt. Chính trách
nhiệm, sự thử thách của trách nhiệm, mới khiến con người ta minh mẫn.

Bạn phải đón nhận cuộc sống với tất cả mọi vấn đề của nó. Bạn phải đi vào
cuộc sống một cách không phòng thủ; bạn phải tìm kiếm con đường của
mình. Cuộc sống là một cơ hội, một cuộc thử thách để tìm thấy chính mình.
Nhưng kẻ ngốc không muốn chọn con đường gian khó; kẻ ngốc sẽ chọn
đường tắt. Kẻ đó sẽ tự nhủ: “Đó là thành tựu của Đức Phật, sao mình phải
cố? Mình chỉ cần quan sát hành vi của ngài và làm theo. Đó là thành tựu
của Jesus, cớ sao mình phải tìm kiếm nữa? Mình chỉ cần trở thành cái bóng
của Jesus. Mình chỉ cần đi theo ngài đến bất cứ nơi nào ngài đặt chân đến”.

Nhưng nếu cứ bắt chước người khác, làm sao bạn có thể trở nên sáng suốt?
Trí thông minh của bạn sẽ không có được cơ hội phát huy. Nó cần một cuộc
sống đầy thử thách để xuất hiện, một cuộc sống theo cách biết chấp nhận rủi
ro, biết đi vào chốn vô định. Và chỉ có trí thông minh mới có thể cứu rỗi
bạn, không gì khác ngoài trí thông minh của bạn. Sự tỉnh thức của chính
bạn có thể trở thành

nirvana.

Hãy là ánh sáng soi rọi chính mình và bạn sẽ trở nên minh mẫn. Để người
khác lãnh đạo bạn, dẫn dắt bạn, bạn sẽ mãi ngu ngốc, và bạn sẽ mãi bỏ lỡ
mọi kho báu của cuộc đời, những thứ vốn là của bạn.

Cuộc sống là một cuộc hành hương vô cùng tuyệt diệu, nhưng chỉ tuyệt
diệu với những ai sẵn sàng tìm kiếm nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.