TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 71

Những câu chuyện, những bài thơ và phát biểu của Trang Tử vô lý đến mức
người ta rời bỏ ông ấy, cho rằng ông ấy bị điên… Những người đủ can đảm
ở lại với ông ấy đều nhận thấy rằng họ không cần đến một bài thiền nào.
Chỉ cần lắng nghe những tuyên bố phi lý của Trang Tử, tâm trí sẽ ngưng
hoạt động. Và đó chính là ý nghĩa của thiền.

Thiền không thuộc về tâm trí. Thiền có nghĩa là tâm trí phải được để qua
một bên. Không có sự tập trung, không có trầm tư suy tưởng, không có
chuyện thiền về điều gì đó. Đó là trạng thái vô trí; đó là sự im lặng tuyệt
đối, không một chút gợn sóng nào.

Ở phương Đông, quá nhiều công cụ đã được thử nghiệm để tìm cách khiến
tâm trí ngừng tán gẫu huyên thuyên, để tránh né, để khiến nó dừng lại, để
vượt ra khỏi nó. Trang Tử đã cống hiến theo cách độc nhất, rất riêng của
mình.

Ông ấy nói về những điều phi lý, và tâm trí không thể nào xử trí được. Tâm
trí cần điều gì đó hợp lý, có cơ sở, logic; đó là lãnh địa của nó. Sự phi lý
vượt ra ngoài khả năng của tâm trí.

Có một câu chuyện rất nổi tiếng về Trang Tử:

Một sáng nọ, ông thức dậy vô cùng buồn bã. Các học trò chưa từng nhìn
thấy thầy của mình buồn bã hay đau lòng đến vậy vì ông ấy là người đã giác
ngộ. Điều gì đã xảy ra? Tất cả chạy đến hỏi:

– Chúng con có thể giúp được gì cho thầy?

Trang Tử đáp:

– Ta không nghĩ thế.

Họ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.