TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 8

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ thấy giáo viên dạy thơ đứng lại ngắm hoàng
hôn, dù chỉ trong chốc lát. Và bất cứ khi nào thấy tôi ngắm bình minh,
hoàng hôn hay ngắm nhìn cây cối, chim chóc, ông ấy đều hỏi: “Sao cậu
ngồi đây? Cậu đến đây để đi dạo, để tập thể dục cơ mà!”.

Tôi trả lời: “Em không đến đây để tập thể dục. Thầy mới là người tập thể
dục; với em, đây chính là tình yêu”.

Rồi khi trời mưa, thầy ấy cũng không bao giờ xuất hiện. Do đó, mỗi khi trời
mưa, tôi đều đến gõ cửa phòng thầy và nói: “Nhanh lên thầy ơi!”.

Ông ấy sẽ nói: “Nhưng trời đang mưa!”.

Tôi đáp: “Đây là thời điểm đẹp nhất để đi dạo, bởi vì đường phố hoàn toàn
vắng lặng. Và được đi dạo khi trời đang mưa, mà không cần che dù, là một
trải nghiệm thật tuyệt, thật nên thơ!”.

Thầy ấy cho rằng tôi bị điên, nhưng một người chưa từng đi dưới mưa, ngồi
dưới bóng cây sẽ không thể nào hiểu được thơ ca. Tôi nói với thầy trưởng
khoa rằng: “Người giáo viên này không thi vị; ông ấy hủy hoại tất cả. Ông
ấy quá học thuật, còn thơ ca là một hiện tượng phi học thuật nên cả hai
chẳng có điểm chung nào cả”.

Trường học hủy hoại sự quan tâm và tình yêu của mọi người đối với thơ ca.
Chúng phá hỏng toàn bộ ý tưởng về một cuộc sống đúng nghĩa; chúng biến
thơ ca ngày càng giống như một món hàng. Chúng dạy bạn cách kiếm tiền
nhưng lại không dạy bạn cách sống thật sâu sắc, thật trọn vẹn. Và từ đây, có
lẽ bạn đã có được ý niệm thoáng qua về Đạo. Từ đây, những cánh cửa nhỏ
sẽ mở ra để đưa ta tới sự tối thượng. Bạn được dạy về giá trị của tiền bạc,
không phải giá trị của một đóa hồng. Bạn được dạy về giá trị của một người
đứng đầu đất nước, không phải giá trị của một nhà thơ, một họa sĩ, một ca
sĩ, một vũ công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.