TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 93

cánh hoa thôi cũng đủ để chứng minh sự tồn tại của bông hoa. Cửa sổ của
bạn chỉ cần mở ra để cho cơn gió mang những cánh hoa ấy vào.

Những cánh hoa được gió đưa vào bản thể của bạn chính là lời mời gọi của
cõi hư vô. Thượng đế mời gọi bạn bước vào một cuộc hành hương dài. Nếu
không thực hiện cuộc hành hương đó, bạn sẽ mãi sống vô nghĩa, kéo lê
cuộc sống chứ không thật sự sống đúng nghĩa. Bạn sẽ không có tiếng cười
trong tim.

Kahlil Gibran giấu tên mình bằng cách tạo ra một cái tên giả, Almustafa.
Almustafa là nhà tiên tri, là ngôn sứ. Kahlil Gibran, dưới tên gọi Almustafa,
mang đến cho đời những điều cốt lõi nhất của chủ nghĩa thần bí. Ông không
rao giảng bất kỳ tôn giáo cụ thể nào, nhưng theo cách đó, ông đang truyền
đạt tôn giáo.

Almustafa chỉ là một cái tên. Chính Kahlil Gibran mới là người đang nói
chuyện với bạn, vì một lý do đặc biệt. Hẳn ông ấy có thể nói trực tiếp dưới
danh nghĩa của mình, không cần phải thông qua Almustafa. Nhưng Kahlil
Gibran không muốn tạo ra một tôn giáo, mặc dù những gì ông nói trong
sách chính là nền tảng của tôn giáo. Để tránh điều đó… bởi vì đã có quá
nhiều thứ phi nhân tính xảy ra với con người, quá nhiều máu đã đổ nhân
danh tôn giáo.

Hàng triệu người đã bị giết hại. Hàng ngàn người đã bị thiêu sống. Khoảnh
khắc bất kỳ tôn giáo nào hiện hữu thành một tổ chức kiên cố, nó trở thành
mối nguy hại đối với những thứ quý giá trong cuộc sống. Khi đó, nó không
còn là con đường đến với Thượng đế mà trở thành cái cớ để chiến tranh
bùng nổ.

Kahlil Gibran luôn che giấu thân phận mình phía sau Almustafa để mọi
người không tôn thờ ông ấy, để mọi người không tiếp nối quá khứ xấu xí.
Thay vì nói thẳng điều mình muốn nói, ông ấy đã tạo ra một công cụ
“Almustafa”. Nhờ có Almustafa, cuốn sách của ông không bị xem là kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.