hai phút, ba phút,… n phút, Tô Giản vẫn không nhìn thấy đối tượng anh
cần phòng bị.
Hả?
Người đâu? Mọi người đâu cả rồi? Dung ma ma của anh ở đâu? Sao
đợi lâu như vậy mà vẫn không có người đến quan tâm đến anh?
Tô Giản vừa bắt đầu còn lặng lẽ các loại, nhưng đợi một hồi lâu, vẫn
không thấy bóng dáng người nào như cũ, đã cảm thấy có chút kì quái. Nỗi
lo lắng, thấp thỏm trong lòng dần buông xuống, anh từ từ thả lỏng, trong
lúc nhàm chán, thậm chí anh còn đứng dậy đi tham quan khắp phòng.
Nhà của người giàu, đời này anh vẫn chỉ mới thấy trên ti vi!
Tô Giản tò mò nhìn xung quanh, hoàn toàn quên việc lo lặng. Hài lòng
đi quan sát xung quanh, Tô Giản cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn giữa
phòng có chiếc ghế salon có vẻ thoải mái, Tô Giản lập tức không khách khí
leo lên ngồi. Ngồi yên lặng một lát, hậu quả của việc thức khuya xem bóng
đá phát tác, anh bắt đầu mệt rã rời, từ từ, anh bắt đầu không kiên trì nổi,
cuối cùng không khách khí nằm lên ghế salon, ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại anh cảm thấy có người kéo cánh tay mình.
“Tỉnh! Cô đứng lên cho tôi!”
Tô Giản mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt không biết từ lúc nào đã có
thêm một người phụ nữ trung niên, nhìn cách ăn mặc, thật ra rất tao nhã
quý phái, chỉ là sắc mặt lại rất khó coi.
Tô Giản xoa xoa mắt, híp mắt đánh giá xung quanh một hồi, trí nhớ
lúc trước từ từ trở lại, nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt lần nữa, đột
nhiên tỉnh lại: Chẳng lẽ vị này là Dung ma ma?