Lòng Tô Giản nhất thời rét lạnh, cẩn thận dò xét kẻ địch. Ngoài ra, mẹ
An Dĩ Trạch rất đẹp mắt, lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân, cho dù là
hiện tại cũng rất đáng nhìn lại, hoàn toàn không giống mẹ của của một
người đàn ông đã ba mươi tuổi, người này được chăm sóc thật tốt!
Mẹ An thấy anh nhìn mình chằm chằm, nhất thời trừng mắt lên. “Cô
nhìn gì?”
Tô Giản thành thật nói: “Bác gái, khuôn mặt người thật xinh đẹp, hơn
nữa còn rất trẻ.”
Khóe miệng của mẹ An lập tức giương lên, lạnh mặt nói: “Bác gái?
Hừ!”
Lúc này Tô Giản mới nhớ tới mình kết hôn với An Dĩ Trạch, xưng hô
này tất nhiên phải thay đổi, vì vậy vội vàng kêu lên: “A, mẹ…” An Dĩ
Trạch, anh nợ tôi rất nhiều đó!
Mẹ An trừng mắt nói: “Sao cô có thể ngủ thiếp đi như vậy? Có còn
biết lễ phép không?”
Tô Giản cười theo: “Đợi hơi lâu, cho nên con không cẩn thận ngủ
thiếp đi.”
Tô Giản vốn không có ý oán trách, vậy mà mẹ An vừa nghe, sắc mặt
trầm hơn: “Đây là cô đang trách tôi?”
“Không có, không có!” Tô Giản cười làm lành. “Hoàn toàn không
có!”
“Ngụy biện!” Mẹ An hung hăng. “Cô có!”
Tô Giản không nói. Bàn về sức gây gổ, Obasan tuyệt đối đứng đầu,
anh tự nguyện chịu thua.