An Dĩ Trạch nhìn mắt cười cong cong của anh, không nói gì, im lặng
một hồi. “Mẹ anh, bà ấy… không làm khó em chứ?”
Tinh thần Tô Giản lập tức tỉnh táo, con mắt lóe sáng: “Làm khó có phí
tổn thất tinh thần sao?”
An Dĩ Trạch: “…”
Nhìn vẻ mặt thật thà của An Dĩ Trạch, vẻ hăng hái của Tô giản nhất
thời mất đi, suy nghĩ một chút, gãi đầu: “Nói thật, mới bắt đầu lúc bị nhóm
người nhà Thái Hậu bắt đi, tôi còn tưởng rằng mình sẽ giống cô bé lọ lem
bị mẹ chồng ác độc bắt nạt như trong các bộ phim nhà giàu, kết quả ngoại
trừ việc mẹ anh làm tôi đói bụng ta, cũng không làm khó tôi gì cả.” Cũng
không biết vì sao, nhiều lần, ngược lại bà còn tức giận với anh, tâm tư của
obasan thật khó hiểu!
An Dĩ Trạch mở miệng giải thích: “Mẹ tôi không ý gì xấu, chỉ là anh
đột nhiên kết hôn với em, bà ấy không được vui lắm.”
Tô Giản cười: “Đúng vậy, mẹ anh có hỏi tôi, phải bao nhiêu tiền thì
mới bằng lòng rời khỏi anh.”
An Dĩ Trạch hơi nhíu mày: “Vậy em đáp thế nào?”
Tô Giản ngẩng đầu nói: “Tôi sao có thể bán đứng anh, đương nhiên
nói tình cảm của chúng ta sâu hơn biển, tiền bạc căn bản không thể mua
được tình yêu này của chúng ta!”
An Dĩ Trạch: “…”
“Nhưng me anh muốn tôi ly hôn với anh” Tô Giản học giọng điệu của
mẹ An. “Cô căn bản không xứng với Tiểu Trạch! Tôi đã chọn xong vợ cho
Tiểu Trạch, chỉ có cô gái như Tuyết Nhi mới xứng với Tiểu Trạch nhà
chúng tôi!”