Buổi tối, trước khi đi ngủ.
An Dĩ Trạch thuận miệng hỏi Tô Giản đang chơi điện thoại. "Phim
'Super Heros' này thế nào?"
Tô Giản trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên. "Tạm được, trên mạng
đánh giá không tệ."
"Ồ." An Dĩ Trạch thuận miệng nói tiếp. "Vậy ngày mai chũng ta đi
xem đi."
"Được!" Sau khi không để ý mà chấp nhận, Tô Giản đột nhiên phản
ứng, quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch. “Chúng ta? Đi xem phim?”
An Dĩ Trạch gật đầu: “Không muốn?”
“Không có.” Tô Giản kiên định tỏ rõ thái độ, từ khi sống lại tới nay,
trừ việc tham gia tang lễ của mình ra, anh cũng không được đi ra ngoài lần
nào nữa, mà sau khi bị đưa đến nhà họ An, anh lại chỉ có thể ở lại chỗ này,
dù nahf họ An rất giàu có, vường hoa rất lớn, nhưng anh chỉ là người phàm,
vẫn thích bên ngoài phồn hoa hơn!
Có thể có cơ hội tạm thời ra ngoài hít thở, Tô Giản tất nhiên rất vui vẻ,
nhưng rất nhanh Tô Giản lập tức tỉnh táo, nghi ngờ nhìn về phía An Dĩ
Trạch, “Sao lại muốn dẫn tôi đi xem phim vậy?”
An Dĩ Trạch thản nhiên nói: “Phúc lợi của nhân viên công ty.”
Tô Giản lại lần nữa động lòng với công ty CMI: “Phúc lợi của công ty
thật tốt!”
Tổng giám đốc công ty CMI An Dĩ Trạch cũng tự nhiên “ừ” một
tiếng.
Sáng hôm sau, An Dĩ Trạch lái xe, đưa Tô Giản đến rạp chiếu phim.